Những món ngon tuyệt từ trò chơi ghép hình

23:44 |

NHỮNG BÀI HỌC TÔI HỌC ĐƯỢC TỪ TRÒ CHƠI GHÉP HÌNH

    - Đừng cố quá mức. Nếu những thứ gì đó là hợp với nhau, chúng sẽ khớp với nhau một cách tự nhiên.

    - Khi mọi thứ rối tung và không như ý bạn muốn, hãy nghỉ ngơi một chút. Mọi điều trông sẽ rất khác khi bạn quay trở lại và tập trung hơn.

    - Hãy luôn nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Chỉ chú ý đến những mảnh nhỏ sẽ làm bạn lúng túng và không làm được gì.

    - Sự kiên nhẫn luôn có ích. Mỗi bức ghép hình bao giờ cũng được hình thành từ những mảnh nhỏ một, và cần có thời gian.

    - Sự đa dạng chính là gia vị của cuộc sống. Chính những màu sắc và hình thù khác nhau làm cho bức ghép hình trở nên thú vị, cũng như những người có tính cách khác nhau làm cho cuộc sống trở nên đáng yêu.

    - Đừng ngại thử những sự kết hợp khác nhau. Đôi khi, có hai miếng ghép hình tưởng như không thể đứng cạnh nhau lại khớp một cách kỳ lạ.

    - Hãy dành thời gian để tận hưởng niềm vui của cả những thành công bé nhỏ, như khi bạn treo bức ghép hình lên tường và ngắm nó.

    - Mọi điều đáng làm đều cần thời gian và sự nỗ lực. Một bức ghép hình đẹp không thể vội vàng mà làm xong được.
Read more…

Mình buồn

23:42 |

MÌNH BUỒN! 

Một ngày đẹp trời, nó tỉnh dậy và thấy lòng buồn rầu vô hạn. Ngồi thần ra đấy trong đống chăn, mắt nó đăm đắm nhìn đi đâu không rõ và sau 5 phút bần thần, nó buông một câu gọn lỏn:
-    Mình buồn!
Xét cho cùng thì biết rằng mình buồn cũng là một phát hiện xuất sắc của bộ môn tâm lý. Thì rõ, trong tất cả những cảm xúc của con người, “buồn” là một trạng thái vô cùng trừu tượng, vừa cực khó diễn tả mà lại vừa quá dễ thừa nhận. Cứ thử đố ai định nghĩa được “buồn” là gì mà xem!
Biện hộ một hồi về tình trạng của mình như thế, nó thở dài đứng dậy. Ngoài cửa sổ đầy nắng với gió, có những đọn lá xanh loà xoà trong tiết trời hanh heo. Hít thật sâu hương hoa Lys ngòn ngọt bay tới từ hàng hoa đầu phố, duỗi chân duỗi tay với vài động tác thể dục mèo cào, nó ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa rồi bình tĩnh nhắc lại kết luận vừa nãy:
-    Mình buồn!

Không phải chờ đợi lâu để phần còn lại của nhân loại biết đến chân lý ấy. Ngay tại bữa sáng, hai trong số năm tỷ chín trăm chín chín triệu chín trăm chín chín nghìn chín trăm chín chín người kia đã ngạc nhiên thốt lên:
-    Con buồn?
-    Vâng, con nghĩ thế. – Nó trả lời, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát. Vừa nói vừa uống hết veo cốc sữa bò nóng hổi.
Bố mẹ nó đưa mắt nhìn nhau và nhìn cốc sữa chỉ còn lại mấy đường viền trắng nhạt quanh mép. Nó khoanh tay mỉm cười, lòng sẵn sàng chờ đợi những lời hỏi han. Y như nó nghĩ, bố đặt tờ báo xuống bàn, lấy ngón trỏ bàn tay phải đẩy lại gọng kính rồi húng hắng:
-    Chuyện học tập của con không ổn sao?
-    Dạ không ạ. Rất tốt là khác, bố mẹ có thể yên tâm. – Nó đáp bằng lời khẳng định tự tin của một học sinh mười năm liền đạt điểm tổng kết trên tám phẩy.
-    Thế… chẳng lẽ… con đã… - Mẹ dè dặt, câu hỏi dừng giữa chừng nhưng nó thừa hiểu để nói được điều đó mẹ đã phải đọc bao nhiêu cuốn sách tư vấn tâm lý tuổi dậy thì.
-    Cũng không ạ. Những đứa bạn của con rất tốt, rất trong sáng ạ.
Bố với mẹ lại trao nhau những ánh mắt lo lắng, còn nó thì tiếp tục với món bánh mỳ nướng. Sau cùng, bố cầm tờ báo lên, trầm giọng:
-    Buồn không phải là một điều tệ hại, trừ khi nó có những lý do tệ hại. Nếu có thể chia sẻ với bố mẹ, con đừng ngại. Còn nếu không…
-    Nếu không nghĩa là con đã đủ lớn để làm chủ vấn đề của mình. Con cảm ơn bố mẹ. Thôi, con xin phép đi học ạ.

Khi nó tới lớp, mọi chuyện cũng xảy ra tương tự. Không khí như một nồi nước đang đun mà trước khi tới điểm sôi thì reo ùng ục, sau đó thì lắng xuống trong tích tắc rồi lại ùng ục reo: lũ bạn nó trợn mắt lên tập một, nhíu mắt xuống một lúc rồi trợn mắt lên tập hai. Linh, đứa bạn chí cốt, nện cái bộp vào lưng nó:
-    Buồn? Mày điên à?
-    Tao không nghĩ buồn và điên là hai từ đồng nghĩa. – Nó nhún vai, giọng nghiêm túc và gương mặt thật thà như đếm làm Linh há hốc miệng không phản ứng gì nổi.
-    Nhưng vì sao chứ? – Hải, lớp trưởng, không giấu nổi tò mò – Bình thường mày vẫn… phởn nhất lớp cơ mà?
-    Thì cứ coi như hôm nay tao không bình thường đi – Nó cười – Hơn nữa, nguyên do không bao giờ quan trọng bằng thực trạng. Tao buồn, dù là vì lý do gì đi nữa thì sự thật vẫn cứ là tao buồn, vậy thôi!
-    Nhưng mày không thể buồn không có lý do được, trừ khi mày đang tập… làm thơ. Mà kể cả làm thơ thì vẫn cần có cảm hứng chứ, chẳng lẽ cứ không đầu không cuối gì mà nặn được ra thơ! – Linh nhăn nhó.
-    Mày nhầm rồi. Thơ là kết quả của tâm trạng, còn tâm trạng không phải là kết quả của thơ. Khi nào buồn thì người ta làm thơ, chứ đâu phải vì làm thơ mà người ta đâm ra buồn!

Trả lời bằng những lời lẽ cực “Quách Tỉnh”, nó ngây thơ theo dõi điệu bộ tuyệt vọng của lũ bạn như một đứa trẻ chỉ biết nhìn người lớn đang bàn tán về bệnh trạng nghiêm trọng của mình mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Linh lầm bầm trong miệng: “Hỏng, hỏng hẳn. Điện thoại ngâm nước may ra còn gỡ lại được cái màn hình chứ con bé này thì…” Hải hết quay ngược lại quay xuôi, nhìn nó chăm chăm theo mọi góc diện, chắc đang cố tìm kiếm có dấu vết nào của gà vịt gia cầm gì hay không (khổ, đúng cái lúc H5N1 đang ám ảnh người ta thế đấy). Vừa lúc ấy, Hoàng -  một thằng bạn cũng khá thân của nó lao ập đến:
-    Mày buồn hả? Buồn đời cắt tóc đi…
-    Biến! – Linh gào lên – Mày định xui nó “Buồn đời cắt tóc đi tu – Nghĩ đi nghĩ lại đi… tù sướng hơn” hả? Phủi phui cái mồm, đùa không phải lúc đâu nhá!
-    Ai bảo mày thế? Chỉ được cái suy bụng ta ra bụng người là giỏi – Hoàng phồng má - Tao bảo nó là cắt tóc đi, trông trẻ ra, xinh hơn, có đứa tán là lại vui ngay ấy mà! 
 Ba đứa kia bỗng phá ra cười ầm ĩ, chỉ có nó tỉnh rụi thốt lên:
-    Gợi ý hay! Tại sao tao không thử làm cái gì đó mới mẻ với bản thân mình một chút nhỉ? Tao sẽ để tóc kiểu Phạm Bằng nhé?

Chắc lúc nó nói câu ấy mặt mũi trông Vân Dung lắm hay sao nên mấy đứa đang ôm bụng cười ngặt nghẽo chợt đồng loạt rùng mình rồi im phăng phắc. Linh tái xanh nhìn Hải, Hải tím ngắt nhìn Hoàng, Hoàng đỏ bừng nhìn lại Linh rồi tất cả hốt hoảng vồ lấy nó, rối rít tranh nhau nói:
-    Mày đùa hay thật đấy? Hôm nay mày lạ lắm, tao sợ mày nói đùa mà làm thật lắm. Đừng vì một lần trót dại mà ân hận cả đời…
-    Sống chết có số, mà hói cũng có số, mày đừng liều mình như chẳng có thể chứ!
Nhẹ nhàng gạt tay bạn ra, nó cười toe:
-    Thì tao mới hỏi ý kiến bọn mày thế thôi mà! Hói là một nghệ thuật và người hói dứt khoát phải là nghệ sĩ, tao sẽ chiêm nghiệm câu nói này trong nhiều năm tới. Còn bây giờ, nhiệm vụ của tao là buồn!
 Lại im lặng. Ba đôi mắt áy náy nhìn nhau và nhìn kẻ đáng bị áy náy thứ tư, miệng gậm gạ nói gì mà cứ tắc không nói được. Cuối cùng, không ai bảo ai, cả ba đứa ấy đều đặt tay lên tay nó, nắm nhẹ trong lòng và Linh khẽ khàng:
-    Thôi, mày cứ buồn đi, bọn tao tuy không hiểu nên không thể làm mày bớt buồn nhưng ít ra cũng có thể buồn cùng với mày cơ mà!
Nó khẽ cười, môi nhoẻn ra một đường cong hiền lành và biết ơn. Tự đáy lòng, nó cũng không rõ và không muốn biết rõ vì sao mình buồn, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì nữa khi thấy rằng mình đang được tin tưởng, quan tâm và thấu hiểu chừng nào. Một ngày buồn đâu có nghĩa đó không phải là kỷ niệm vui nhất trong đời, phải không?
-    Mày buồn à?
Một tiếng nói đột ngột vang lên cắt đứt mọi tâm tư, nó giật mình nhìn ngước: Tú. Thằng này đang nhồm nhoàm trong miệng những thứ gì hết sức khó định nghĩa, hệt như nỗi buồn của nó lúc này, vừa nhai vừa nhe răng nhăn nhở:
-    Buồn cười chứ gì? Thế thì cứ cười đi, có ai đánh thuế đâu mà!
Toét miệng. Một nụ cười trọn vẹn đầy hạnh phúc.
Read more…

Khi mở Trái tim

23:41 |

KHI MỞ TRÁI TIM...
Bố mẹ tôi đã yêu nhau được hơn 50 năm. Họ không chỉ vừa lòng về nhau, mà còn chịu đựng được cả những nhược điểm của nhau. Sau hơn 50 năm, họ vẫn yêu nhau và ai cũng nhìn thấy sự nồng cháy ấy.

Trước khi gặp mẹ, bố tôi tính trầm, không phải là mẫu người lãng mạn hay thích đùa cợt. Nhưng mẹ xuất hiện và bố tôi trở nên khác hẳn. Ví dụ, khi bố để ý đến mẹ mà mẹ còn chưa biết, bố đã lái chiếc xe (mượn của ông anh trai để gây ấn tượng) đi theo mẹ khắp thành phố, cho đến khi mẹ vào một cửa hàng đồ nội thất. Bố đỗ xe ngay ở ngoài và chạy vào theo. 

Mẹ tôi - lúc đó 26 tuổi - hỏi người bán hàng rằng chiếc giường đơn mà mẹ thấy ở đây tuần trước đâu rồi. Bố tôi, từ phía sau lưng mẹ, bước ngay ra nắm lấy tay mẹ và nói to:
- Nào Maude, sao em cứ phải tiết kiệm thế? Chúng ta làm sao ngủ trên một chiếc giường đơn được?
Mẹ tôi choáng váng đến đỏ cả mặt, còn bố vẫn thản nhiên như không.

Bố mẹ tôi cưới sau đó 6 tháng, và họ đã ngủ trên một chiếc giường đơn cho đến khi họ đủ tiền mua một chiếc giường đôi mà hai người cùng thích. Hơn 50 năm sau, họ vẫn ngủ trên chiếc giường đó.

Ở tuổi 78, bố tôi phải trải qua một ca phẫu thuật tim. Đêm nào mẹ tôi cũng ngồi cạnh giường bố trong bệnh viện. Và điều đầu tiên bố nói với mẹ tôi khi tỉnh lại là điều lãng mạn nhất mà tôi từng nghe thấy:

- Maude, khi các bác sĩ mở tim anh ra, em có thấy gì không? Trong đó có viết tên em đấy!
Read more…

Quả táo dành cho người đẹp nhất!

23:39 |
Một quả táo "Dành cho người đẹp nhất" xuất hiện và thế là 26 cô nàng bước vào cuộc đua tranh giành... táo! Và khó ai ngờ rằng cuộc thi sắc đẹp mà các nàng đua tranh lại có một kết quả cực kì bất ngờ...
- Đâu? Đâu?

- Đấy, chính nó đấy, nằm chình ình trên kia kìa.

Thủ phạm khiến 26 cô vịt bầu duyên dáng của cái lớp “Tây lương nữ quốc” này nhốn nháo hẳn lên là một quả táo màu đỏ tươi, roi rói nằm trên bàn giáo viên. Về độ ngon mắt của nó thì miễn bàn rồi. Bình thường, khi một thứ mà ai-cũng-biết-là-ngon-lắm-đấy như thế xuất hiện, một cuộc tranh giành để xin ghi dấu răng kỉ niệm chắc chắn diễn ra. Nhưng điểm bất bình thường nhất của ngày hôm nay, lại chính là dòng chữ trắng nổi bật hẳn lên trên lớp vỏ đỏ, “FOR THE FAIREST” - dành cho người đẹp nhất.

Đọc đến đây, chắc các bạn bắt đầu thấy quen thuộc. Nếu thời thơ ấu của bạn đã chót say mê thần thoại Hi Lạp, hoặc lớn lên một tẹo là fan ruột của Conan, hẳn bạn phải biết về câu chuyện quả táo cho người đẹp nhất. Đó là cuộc “nội chiến” trên đỉnh Olympia với 3 nữ thần: Hera quyền uy, Atena trí tuệ, Aphrodite của tình yêu và sắc đẹp để giành quả táo dành cho người đẹp nhất. Kết quả Aphrodite chiến thắng nhờ đã “mua chuộc” được chàng hoàng tử thành Troa, dẫn đến cuộc chiến tranh kéo dài 7 năm kinh thiên động địa.

Thôi, không nên dài dòng nữa. Bởi ngay tại cái lớp học nhỏ bằng một phần mấy chục nghìn của thành Troa này, một cuộc “nội chiến” ngấm ngầm cũng đang diễn ra. Đơn giản chỉ bởi, làm thế nào để xác định được chủ nhân mới của quả táo ngon lành kia cũng là một vấn đề.

Quả táo bất ngờ xuất hiện trên bàn giáo viên khiến một cuộc nội chiến bắt đầu bùng nổ

- Hay là mang tặng thầy chủ nhiệm, để thầy mang về nịnh phu nhân nhỉ?

- Nghe cũng có tí hợp lí đấy!

- Không được, nhất quyết không được. Chẳng lẽ các bà kém tự tin đến thế à?

Và đây là điều ngạc nhiên thứ hai của ngày. Nhân vật vừa thốt lên cái câu rất chi là đụng chạm tới danh dự chị em kia là Nam - một tên nổi tiếng ít nói và mọt sách, thành viên hội “năm anh em trên một chiếc xe ben” - ý chỉ năm tên đầu đinh hiếm hoi trong lớp.

- Ông muốn chết hả Nam “lì”? - Giọng lớp trưởng Bảo Yên đầy đe doạ

- Không, tôi mà chết thì còn ai chứng kiến cảnh “nồi da xáo thịt” của các bà nữa, hehe. Các bà chẳng đang lo tháng này chưa tổ chức được buổi sinh hoạt nào cho ra ngô ra khoai còn gì nữa. Tranh thủ thứ 7 tuần này được nghỉ hai tiết cuối, lớp mình tổ chức một cuộc thi Miss lớp đi, ai thắng sẽ được nhận quả táo luôn.

- Tán thành, tán thành, bốn đứa con trai còn lại vỗ tay rào rào.

- Uhm, Nam “lì” trông thế mà cũng có lúc thông minh bất thình lình đấy nhỉ. Nhưng mà tận 26 đứa con gái thi với nhau, làm sao trong hai tiết mà đủ được?

- Chả hiểu bà thông minh ở đâu ra. Dĩ nhiên vòng loại sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ, và chỉ chọn ra ba người thi với nhau vào thứ 7 thôi. Hiểu chưa?

- Ừ, hiểu bình thường. Nhưng mà còn chuyện tổ chức?

- Dĩ nhiên con trai đứng ra làm rồi. Các bà mà làm để tự bầu cho mình à, hehe.
Thống nhất cái roẹt, theo đúng phong cách “nhanh-gọn-nợ” của dân chuyên Anh, lũ vịt bầu còn lại háo hức vô cùng cho cuộc thi thanh lịch cấp lớp. Còn quả táo nguy hiểm kia thì sao nhỉ? Oh, vâng, nó đã được đăng kí hộ khẩu dài hạn trong tủ lạnh nhà Nam “lì”.

Hàng loạt bài trắc nghiệm nho nhỏ được gửi tới hội kẹp tóc từ lũ Nam, Bình, Đức… với lí do, để xem vẻ đẹp tâm hồn của các bạn nữ lớp mình phong phú cỡ nào. Rồi bắt khai chiều cao, cân nặng, sở thích. Đức còn mang theo con Nikon D500 xịn của bố, rồi bắt các ứng viên đứng làm dáng và chụp ảnh, làm hồ sơ lưu. Hội con gái nhộn nhịp hơn hẳn.

Chuyện, làm đẹp và thích chụp ảnh là nghề của các nàng mà. Đấy là chưa kể bọn nó còn phát hiện ra có vài đứa bị hội chứng sợ chụp ảnh. Như cái Vân, đèn flash chưa kịp loé mà mặt đã đỏ lừ. Và phát hiện mới nhất của năm là Giang cá khô, một nhân vật còn mọt sách hơn cả Nam, khi bỏ cặp kính dày cộp ra trông cũng long lanh không thua chị em đứa nào. Không khí ồn ào và lộn xộn rất có tổ chức, không khác gì không khí “kinh điển” của các lớp 12 những ngày cuối năm

- Ơ, mày ơi, tao hỏi phát. Sao trong bản trắc nghiệm của tao lại có cái câu: “Bạn có thích ăn khoai lang không? Vì sao?” Thế là thế nào? Giọng Giang béo oang oang

- Ôi, có gì đâu. Nghiên cứu gần đây nhất cho thấy đa số người thích ăn khoai lang là những người nhiệt tình, vui vẻ, và được mọi người yêu quý đấy mà - Trưởng ban Nam “lì” giảng giải.

- Thế à. Thế thì tao phải đánh dấu có ngay mới được. Con bé hối hả khai tiếp, và không để ý thấy thằng bạn trời đánh đang cười rất gian. Lạy trời, may mà cô nàng không biết là tụi con trai vẫn hay gọi cô nàng là Giang khoai lang, hehe

Cuối cùng thì giờ khắc trọng đại cũng đã đến. Thầy chủ nhiệm xin vắng mặt để giải quyết chuyện gia đình. Ban giám khảo gồm Nam “lì”, Hải “ú” và Phong “cong”. Hơi kém vui một tí tẹo vì sự vắng mặt của Đức và Bình, hai thằng rất biết cách chọn ngày để nghỉ. But no problem, cuộc thi vẫn diễn ra trong tinh thần lành mạnh và vui khoẻ. Ba thí sinh lọt vào vòng cuối gồm Bảo Yên, Như Quỳnh và Giang béo.
Bạn Giang được vinh danh là Miss thể thao, nhờ thành tích vẫy vùng trước vòng vây của hàng chục đứa lớp khác để mua được mười bốn cái bánh mì kẹp chả cho lớp. Hẳn mười bốn cái đấy nhé. Như Quỳnh là Miss dịu dàng, nhờ cái lưỡi với một hệ thống cơ miệng trời sinh (thêm tài năn nỉ ỉ ôi nữa) mà cứu lớp thoát khỏi bài 15 phút Sinh của cô Cát Tường. Còn Bảo Yên dĩ nhiên là không thoát khỏi cái danh hiệu Miss quyền lực rồi, vì nhờ có tài “hét ra lửa” của cô bạn mà lớp nó mới dành lại được cái chổi và hót rác từ bọn lớp Toán - cái bọn chúa hay cầm nhầm.

Ba thí sinh sau khi đã vượt qua phần trả lời các câu hỏi ngớ ngẩn, bước vào phần thi người mẫu với những kiểu trình diễn không thể buồn cười hơn. Đến phần ứng xử, Giang béo làm cả lũ cười bò.

Hỏi “Tiêu chuẩn người chồng lí tưởng của bạn là gì?”

“Tốt bụng, điềm tĩnh, ... blah blah...”

 “Cụ thể hơn được không? Đại khái như giống một ai đó?”

 Con bé ồ à một lúc rồi bẽn lẽn “Như… bác H. bán bánh mỳ sáng cho tụi mình” Đấy, đến thượng đế còn phải cười chứ nói gì con người.

Đã thấy những giọt mồ hôi lấm tấm vì căng thẳng của ban giám khảo, vì các thí sinh quá cân tài cân sức. Đám khán giả ở dưới cũng sốt ruột lắm rồi. Sau khi bàn luận một lúc, trưởng ban quyết định sẽ... oẳn tù tì cho công bằng. Để khích lệ tinh thần chị em, nó bèn lục ba lô để mang quả táo ra. Đột nhiên, mặt thằng bé từ trắng chuyển sang hồng, rồi từ hồng lại lan sang đỏ, rồi thốt lên một câu cực vô duyên: Tớ để quên ở nhà rồi.

Tức thì, không khí chợt yên ắng bất thường trong 1 giây. Để rồi từ giây thứ hai trở đi, ba Miss xinh đẹp lập tức rút guốc ra và hành động, nhanh chả kém những thiên thần của Charlie. Ban giám khảo chạy toé cờ. Náo loạn cả ba tầng nhà, trên khoảng sân bắt đầu in bóng vài chùm hoa nắng…
- Sắp xong chưa mày ơi? Giọng hổn hển của Bình như thể thằng này sắp về với tổ tiên đến nơi.

- Cố lên, còn nhà của hai đứa nữa thôi - Lau mồ hôi, Đức hối hả đạp tiếp.

Dĩ nhiên, nó có nhiều hơn một động lực để phóng như bay trên đường. Cứ tưởng tượng cảnh hôm nay, khi lũ vịt bầu lớp nó về nhà, mắt chữ A mồm chữ O khi nhìn thấy quả táo có đề dòng chữ: “FOR THE FAIREST” trên bục cửa sổ, bàn học hoặc tủ kính, nó chợt mỉm cười. Một vở kịch hoàn hảo đấy chứ. Nhờ cách này, chúng nó mới thấy những năm tháng còn ở bên nhau mới vui biết bao.

Quả táo trong thần thoại là mầm mống của nỗi bất hoà, còn đơn giản ở ngoài đời, nó chỉ là một thứ quả ngon và ngọt mà chị em thích, cho vào miệng cắn cái rộp. Đơn giản, như khi họ ăn xong, mỉm cười, và đấy chính là những người đẹp nhất.

P/S: Còn số phận quả táo ban đầu thì sao nhỉ. Các bạn còn nhớ chi tiết thầy giáo xin vắng mặt để “giải quyết” chuyện gia đình không? Cam đoan 100% thầy chủ nhiệm đã mang nó về để “nịnh” người đẹp nhất của thầy. Không tin à? Hỏi bọn con trai thì biết. Nó có khác gì không à? Hình như, thầy quên chưa bóc tem siêu thị thì phải.

Tác giả: 1 trong 3 giám khảo :)
Read more…

Những điều Mẹ ước cho Con

23:36 |

NHỮNG ĐIỀU MẸ ƯỚC CHO CON
     
Mẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua... là đói, là mệt, là đổ mồ hôi...Mẹ thật sự mong như thế.

Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.  

Mẹ mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi. 

Mẹ mong con một lần nhìn thấy một chú bê con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu, xấu xí và thường nằm bẹp góc nhà. 

Mẹ mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.

Mẹ mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.
     
Và khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn con chơi cùng thì mẹ hy vọng là con sẽ chọn em.

Nếu con muốn một cây súng cao su, mẹ mong bố con dậy con tự làm lấy một cái thay vì cho tiền con để mua nó. Mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết làm tính nhẩm.Mẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xổ đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách bố con, bố sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.
    
Mẹ mong gì con bị trầy da khi leo núi, bỏng tay khi nấu bếp và dính lưỡi khi dại dột liếm đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dậy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.
    
 Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá và mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma tuý, thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải bạn con. 
    
 Mẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.
     
Đó là những điều mẹ mong con nhận được mỗi ngày --- Những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc.

Những tình cảm dịu êm từ mẹ và con hi vọng sẽ là ly cà phê đậm đà chào bạn cuối tuần vui vẻ.

Chúc sức khỏe và nhiều niềm vui!
Read more…

Bài học

23:34 |

BÀI HỌC
    
Một buổi chiều, trong vườn, cô bé hỏi bà:
    - Bà ơi, bà sẽ sống đến bao giờ?
    Bà cảm thấy thật khó trả lời. Mà có lẽ cô bé còn quá ít tuổi để có thể nghe giải thích về vấn đề này. Tốt nhất là nên dạy cô bé một bài học về lòng tin. Nên bà đáp:
    - Mãi mãi!
    
Chắc chắn là một đứa trẻ cũng biết rằng không ai sống mãi mãi. Nhưng cô bé không nói gì, tiếp tục nhặt cỏ xung quanh.
    Việc cô bé không nói gì đã cho bà biết là cô bé không thật sự chấp nhận câu trả lời, nhưng vì lễ phép nên không hỏi tiếp mà thôi.
    - Này, sao cháu không nói gì nữa? - Bà hỏi.
    - Nói về cái gì ạ?
    - Bà nói bà sẽ sống mãi mãi, chẳng lẽ cháu nghĩ điều đó là có thể à?
    - Nếu bà nói thế thì cháu tin là có thể - Cô bé cười.
    Nhưng bà lại muốn nói dùng chuyện "sống mãi mãi" để dạy cô bé về cuộc đời, nên bà nói tiếp:
    - Những người tốt sẽ sống mãi mãi.
    
Cô bé dừng tay nhặt cỏ, quay sang bà, mắt tròn xoe có vẻ hết sức ngạc nhiên.
    - Bà ơi, thế mà từ trước đến nay cháu không biết...
    - Chuyện gì vậy?
    - Thế ra ông và những người khác trong gia đình mà chúng ta vẫn tới thăm ở nghĩa trang đều là người xấu cả ạ? Ôi... gia đình chúng ta kiểu gì vậy?...
    Im lặng.
    
Bài học chấm dứt. Và người học là bà.
 
Read more…

Dạy vẽ tranh

23:30 |

DẠY VẼ TRANH

    Bố tôi bị chẩn đoán có vấn đề về tim. Sức khoẻ của bố rất xấu và không làm được những công việc ổn định. Bố vẫn sống bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại bị đau tim đột ngột và phải đến bệnh viện ngay.
    
Ra vào bệnh viện nhiều lần, bố nghĩ ra một cách để mình vẫn có thể làm việc: bố tình nguyện làm ở khoa nhi của viện. Bố tôi rất yêu trẻ con, nên thật sự yêu thích công việc này. Bố chăm sóc những trẻ em bị bệnh nặng. 

Bố nói chuyện, chơi đùa và làm những đồ thủ công với chúng. Đôi khi một đứa trẻ qua đời, lúc đó bố thường an ủi bố mẹ của những đứa trẻ tội nghiệp rằng họ đừng quá buồn, vì bố sẽ sớm lên Thiên Đường và chăm sóc những đứa con của họ. Thậm chí, bố còn hỏi họ có muốn gửi một lời nhắn nào cho con họ không...

    Trong số những đứa trẻ mà bố từng chăm sóc có một cô bé bị liệt từ vai trở xuống. Tôi không thể nhớ nổi tên căn bệnh mà cô bé phải chịu đựng, nhưng tôi có thể cảm thấy được một cô bé 8-9 tuổi mà phải nằm liệt giường như vậy thì buồn đến mức nào. Cô bé không làm được gì cả, rất tuyệt vọng và hay khóc.

    Bố tôi thường xuyên đến thăm cô bé, mang theo bút màu và giấy. Bố đính tờ giấy vào một cái bảng, ngậm bút màu vào miệng và vẽ. Không hề dùng tay. Chỉ đầu và cổ cử động. Bố đến thăm cô bé hàng ngày và lần nào cũng vẽ cho cô bé xem. Và bố luôn nói: "Cháu cũng có thể làm như bác nếu cháu thực sự muốn! Và cháu cũng có thể làm bất cứ điều gì, nếu cháu quyết tâm làm điều đó ".

    Đến một ngày, cô bé cũng bắt đầu ngậm bút vào miệng và vẽ. Bố và cô bé đó trở thành bạn thân.

    Một thời gian ngắn sau đó, cô bé được cho ra viện, vì các bác sĩ không có cách nào chữa khỏi liệt cho cô. Bố cũng phải ngừng làm việc ở bệnh viện vì bố yếu quá. Nhưng thỉnh thoảng, khi thấy khoẻ hơn một chút, bố vẫn vào thăm khoa nhi bệnh viện...

    Có lần, khi đang đứng ở hành lang bệnh viện, bố thấy từ đằng xa có một cô bé đang lại gần. Chính là cô bé bị liệt ngày trước, chỉ có điều, lần này cô bé đi được, dù hơi khó khăn. Cô bé cố đi thật nhanh đến chỗ bố tôi, ôm lấy bố, đưa bố xem một bức tranh rất đẹp - bức tranh đầu tiên cô bé vẽ bằng tay. Dưới bức tranh là dòng chữ: "Cảm ơn ông vì đã giúp cháu đi được".

    Bố tôi xúc động, nhưng cũng ngạc nhiên: “Ông chỉ dậy cháu vẽ thôi mà!”. Cô bé lắc đầu: “Không phải chỉ vậy đâu, ông đã nói với cháu là cháu có thể làm được bất cứ điều gì nếu cháu quyết tâm, và ông làm cháu tin như vậy”. 

Sức mạnh của yêu thương là một cái gì đó ngoài sức tưởng tượng của chính những người trao tặng. Bạn chỉ dạy một đứa trẻ vẽ một bức tranh, nhưng đã trao cho nó cả niềm vui sống, và làm cho cả một số phận thay đổi.
Read more…